watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về: game vua hải tặc
 “Đừng làm vẻ mặt đó nữa ! Lát nữa anh cho kẹo nha ! Ngoan !” Vũ xoa xoa đầu Vi, quả thật mặt Vi lúc này rất giống đứa con nít vừa bị giật kẹo… trẻ con hết sức…

“Em không thèm kẹo ! Em không phải con nít !”

“Thôi mà em ! Anh chỉ lo cho em và con thôi ! Khi khác anh lại đưa em đi, chịu không ?”
“Ừm…” đột nhiên Vi trở nên ngoan ngoãn đến bất ngờ... thật ra đâu phải Vi dễ dụ thế nhưng vì không muốn làm Vũ phải khó xử nên mới miễn cưỡng chấp nhận thôi, chứ về nhà lúc này thật sự rất nguy hiểm >_< hi vọng là không gặp bà ta…

Vừa ra khỏi thang máy, Vi đã dáo dác nhìn xung quanh, trong lòng đầy lo sợ….

“Em đang tìm gì thế ?” Thấy hành động kì lạ của Vi, Vũ không khỏi thắc mắc

Sau khi đã chắc chắn rằng bà ta không có ở đó, Vi mới yên tâm vội kéo Vũ vào nhà.

“Không… không có gì ! Mình vào nhà nhanh thôi anh ! Em mệt rồi !”

Ơ… cái con bé này… lúc nãy thì lại không chịu về thế mà giờ lại than mệt. Thật là thất thường quá đi mất, chẳng lẽ ai mang thai cũng như thế à ?

Vũ bị quay như chong chóng đến nỗi chẳng hiểu mô tê gì cả, chỉ còn biết răm rắp nghe theo Vi, thiệt là khổ tâm ! >_<
-------------------------

CHAP CUỐI (PHẦN 1)

1 tuần rồi, chẳng thấy bà ấy xuất hiện… Không lẽ bà ấy bỏ cuộc rồi sao nhỉ ? Không lý nào lại như thế ? Con người bà ấy mà lại bỏ cuộc dễ dàng thế à ? Nhưng không biết bà ấy tìm Vũ có mục đích gì nhỉ ? Haizzz… biết vậy lúc đó mình cứ hỏi thẳng bà ta cho xong

Sự xuất hiện đột ngột của mẹ Vũ lần trước đã làm Vi lúc nào cũng phập phồng lo sợ… Chẳng biết lúc nào bà ấy lại đến làm phiền lần nữa…

Bỗng nhiên… tiếng chuông cửa làm ngắt ngang dòng suy nghĩ của Vi… linh cảm không lành… Vi nhìn qua khe cửa…

Quả nhiên là bà ấy !

Vi rất muốn giả vờ không nghe tiếng chuông, nhưng vì muốn biết mục đích của bà ta là gì ? Cuối cùng cô cũng đành phải mở cửa...

”Bà đến đây làm gì ?” Vi tỏ vẻ không hề chào đón người phụ nữ này chút nào

“Ta đã nói rồi… ta đến đây gặp con trai ta !” Người đàn bà lại tự tiện xông vào nhà

“Anh ấy không có ở nhà ! Mau nói đi, mục đích của bà là gì ?”

“Mục đích của ta là gì à ? Không đến lượt con ranh như cô phải biết !”

“Bà…” Vi cố nuốt giận để không làm lớn chuyện “Vũ không muốn gặp bà, vì vậy mong bà đừng đến đây nữa”

“Haha… cô nói dễ nghe quá nhỉ ? Sao lại có chuyện như thế được, nó là con trai ta, ta đã bỏ công ra nuôi dưỡng nó nên cũng đã đến lúc nó cần phải trả ơn cho ta rồi. Cô không thấy như vậy là quá hợp lý sao ?”

“Vậy ra mục đích của bà cũng chỉ là tiền chứ gì ?” Vi cười khinh bỉ. Sao người đàn bà này lại là mẹ của Vũ được nhỉ ? Thật không xứng đáng !

Bà ta chẳng những không biết xấu hổ mà còn cười phá lên như vừa được nghe được điều gì lý thú lắm

“Cô giỏi lắm ! Ta chỉ nói như vậy mà cô đã đoán được !”

“Nói đi ! Bà cần bao nhiêu tiền ?”

“Được lắm ! Ta thích sự thẳng thắng của cô ! Ta cũng nói thẳng ! Ta cần 500 triệu !”

“500 triệu ? Bà đùa à !” Vi không thể nào tin được những gì mình vừa nghe

Bà Kiều lại cười đê tiên “Haha… nếu cô không có thì cứ nói con trai ta đưa, công việc của nó dạo này cũng không tồi đâu nhỉ ?”

“Bà… bà đừng hòng gặp được Vũ, tôi sẽ không cho bà toại nguyện đâu !”

“Đừng tưởng ta không biết nó đang làm ở đâu, nếu cần ta có thể đến công ty của nó bất cứ lúc nào !” bà Kiều vẫn không hề thay đổi sắc mặt, trong khi mặt Vi thì đã trở nên tái nhợt

“Tóm lại cô cứ chuyển lời ta đến nó” Nói rồi bà ta quay lưng bước ra cửa

“Khoan đã ! Tôi sẽ đưa bà đủ số tiền bà cần. Nhưng hi vọng bà sẽ không xuất hiện trước mặt Vũ một lần nào nữa” Vi nói một cách dứt khoát...

Như vậy là đã đạt được ý định, bà ta quay lại, nở nụ cười sắc như dao “Được ! Ta cho cô 3 ngày để chuẩn bị, hi vọng cô không làm ta thất vọng.”

Căn nhà đã được trả lại sự yên lặng, chỉ còn một mình Vi ngồi đó thẫn thờ

500 triệu… mình kiếm đâu ra số tiền lớn thế ? Rốt cuộc mình phải làm sao đây ?
--------------------------------

“Alo… Nhật Vi ! Số tiền cậu cần tớ đã chuyển vào tài khoản của cậu rồi đấy !”

“Ừm cám ơn Nhất Huy nhiều nha ! May mà có cậu giúp, nếu không tớ cũng chẳng biết phải làm sao ! À mà… cậu đừng nói cho Thiên Vũ biết chuyện này nhé !”

“Sao ? Sao lại không cho cậu ấy biết ? Mà cậu cần số tiền lớn như thế làm gì vậy ? Cậu làm tớ lo lắng đấy !” giọng Nhất Huy trở nên sốt ruột ở đầu dây bên kia

“Chuyện dài dòng lắm… khi nào gặp tớ sẽ kể cậu nghe… Tóm lại là cậu đừng cho Vũ biết nha !”

“Được rồi ! Mà cậu đừng làm gì nguy hiểm đấy nhé, còn số tiền đó cứ từ từ trả tớ cũng được” Huy biết bây giờ mà có dồn ép Vi thì cô cũng chẳng chịu nói rõ ràng, với lại nói qua điện thoại cũng không tiện nên đợi khi gặp trực tiếp hỏi luôn vậy...

“Ừm… tớ biết rồi. Cám ơn cậu ! Hẹn khi nào rảnh mình nói chuyện sau nhé ! Tạm biệt !”

“Ok ! Tạm biệt !”

Đặt máy xuống, Vi đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng tìm ra được cách giải quyết. Trong tình huống cấp bách như thế này, ngoài Vũ ra, Vi chỉ còn có thể tìm đến Nhất Huy nhờ giúp đỡ… Một chuyên gia tâm lý có tiếng như cậu ấy thì số tiền này có lẽ không là gì… Tuy nhiên cũng không thể vì thế mà có thể dựa dẫm, Vi nhất định phải cố gắng làm việc để trả lại số tiền đã mượn cho cậu ấy trong thời gian sớm nhất mới được…
--------------------------------

“Này Vũ ! Ở đây !”

“Sao tự nhiên có nhã hứng rủ tớ đi uống rượu thế ?” Vũ bước đến ngồi cạnh Nhất Huy tại quầy bar

“Ờ thì… tại tớ đang muốn uống rượu mà không muốn uống một mình nên rủ cậu, vậy thôi !” Thật ra là Nhất Huy muốn thăm dò xem đã có chuyện gì xảy ra giữa Vi và Vũ thì đúng hơn…

“Vậy thì vinh hạnh cho tớ quá nhỉ ? Hôm nay được uống rượu với chuyên gia tâm lý” câu nói và vẻ mặt của Vũ quả thật không khớp nhau chút nào, ít ra cũng tỏ ra hào hứng chút xíu chứ

“Cái thằng…” Nhất Huy bật cười vì cái nói cuat Vũ “À mà… dạo này cậu và Nhật Vi sao rồi ? Vẫn tốt chứ ?”

“Này… đang trù xui đấy à ? Tớ và Vi thì có gì mà không tốt. Vẫn bình thường”

“Thì… hỏi thăm bạn bè chút thôi mà. Làm gì nóng thế !”

“Mà đúng là dạo này cô ấy cũng hơi khác khác…” Thiên Vũ gãi cằm suy nghĩ

“Sao thế ?”

“Thì… ngày càng bám tớ dữ hơn, cứ y như trẻ con ấy. Lúc nãy khi nói đi với cậu, cô ấy còn đòi đi theo nữa đấy. Nhưng cô ấy đang mang thai, không thích hợp tới những chỗ như thế này nên tớ mới không cho theo !”

“Èo… Thích chết đi được mà còn bày đặt ra vẻ” Nhất Huy nhìn Thiên Vũ cười ám muội

“Ờ thì… tớ có nói là không thích đâu… À mà dạo này cậu sao rồi ? Có tìm được cô nàng nào vừa ý chưa ?”

“Nói chung cũng có… nhưng mà không được thuận lợi cho lắm” Ra vẻ thiểu não, nghĩ đến trận cãi vã hôm trước với bạn gái, Nhất Huy nhăn mặt “Cô ấy nói tớ là người vô tâm, chẳng để ý gì đến cô ấy cả”

“Sao lại nói thế ? Cậu bỏ mặc bạn gái cả tuần lễ à ?”

“Nếu thế thì tớ đâu có tức, còn đằng này… dù rất bận nhưng tớ vẫn luôn dành thời gian cuối tuần cho cô ấy. Thế mà chỉ có mỗi việc tớ không biết cô ấy thích màu gì thôi mà đã làm lớn chuyện rồi. Cậu thấy có tức không chứ ? Cô ấy không nói thì làm sao tớ biết được ?”

“Có nhiều chuyện không cần nói mà cần phải quan sát mới biết chàng trai trẻ à !” Vũ ra vẻ ta đây dày dạng kinh nghiệm đang giáo huấn đàn em khiến Nhất Huy có chút bực mình

“Vậy cậu có chắc là mọi chuyện liên quan đến Vi cậu đều biết rõ cả thông qua quan sát không ?”

“Đương nhiên là chắc chắn rồi, cô ấy làm gì, đi đâu tớ còn biết. Huống hồ chi là sở thích của cô ấy !” Vũ khẳng định chắc nịch

“Cậu tự tin quá nhỉ ? Vậy chuyện cô ấy mượn…” Nói tới đây Nhất Huy biết mình đã hố nên đột nhiên im bặt… nhưng đã quá muộn… đối với những chuyện liên quan đến Vi thì Vũ vô cùng nhạy cảm nên không thể có chuyện Vũ không để ý câu nói vừa rồi được

“Cậu nói Vi mượn cái gì ? Sao tự nhiên đang nói mà nửa chừng rồi khựng lại thế ?”

“À… ý tớ muốn nói là chuyện Vi mượn cuốn sách tâm lý học của tớ... cậu có biết không ấy mà” Nhất Huy toát mồ hôi lạnh, 2 vợ chồng này đúng là làm mình đau tim thật

“Mượn sách tâm lý học của cậu à ? Thế thì việc gì mà phải giấu tớ, hành động của cậu đang rất mờ ám đấy, rốt cuộc là có chuyện gì ?” Nhìn ánh mắt sắc bén như đang tra khảo của Vũ khiến Nhất Huy ớn lạnh cả xương sống

“Ờ… thì… ờ… “ Trong lúc cấp bách, Nhất Huy không thể tìm ra được lý do nào hợp lý cả. Thật đáng xấu hổ ! Mang danh là chuyên gia tâm lý thế mà lại bị thằng bạn thân hù cho hoảng sợ thế này. Người ta nói, nếu mỗi người đều có một khắc tinh của mình thì chắc chắn khắc tinh của Nhất Huy chính là Vũ rồi. Haizz.... Bản lĩnh của chuyên gia đâu, mau trở lại đây coi nào, plsssssssssssss…. Thật đúng là tình huống dở khóc dở cười mà !

“Thì… tại vì cô ấy nói muốn tìm hiểu tâm lý của đàn ông nhưng sợ cậu cười nên cô ấy mới không cho tớ nói ấy mà” cuối cùng Nhất Huy cũng nặng ra được một lí do

“Cậu nói dối ! Mắt cậu đang liếc về bên phải kìa” Vũ càng ngày càng tỏ vẻ hình sự

A a a a a a a…. Điên mất thôi ! Không ngờ cậu ấy lại dùng chính cái kiến thức mà mình đã dạy cậu ấy để đối phó với mình >_< Nhất Huy vò đầu bứt tóc nhưng rồi cũng đành chịu thua

“Thôi được rồi ! Cậu làm ơn tha cho tớ đi ! Áp lực này… tim tớ không chịu nổi… cậu cho tớ hít thở một chút rồi tớ sẽ nói sự thật cho cậu biết” Hic… Xin lỗi Nhật Vi, không giữ được lời hứa với cậu rồi

“Được ! Cậu nói đi !”

“Chuyện là thế này…”
---------------------------------

“Anh về rồi à ? Đi có vui không ? Có gặp Nhất Huy không ?” Vi tỏ vẻ lo lắng, chẳng biết Nhất Huy có để lộ chuyện gì không nữa

“Ừm có. Cậu ấy cũng đã nói với anh chuyện của em rồi. Rốt cuộc là sao đây ? Tại sao đột nhiên em lại cần số tiền lớn đến như thế ?” Vũ tỏ ra lo lắng không biết Vi đang gặp chuyện gì

“Em… em… tại vì bạn em cần nên em thay nó mượn thôi !” Vi ấp a ấp úng, thầm trách Nhất Huy sao không chịu giữ lời hứa, lần sau gặp phải cho cậu ta một trận mới được…

“Thật sao ? Vậy sao không nhìn thẳng vào mắt anh ! Nhìn vào mắt anh và lập lại thử xem nào !” Lần thứ 2 trong ngày… Vũ quả thật rất có khiếu trong việc tra khảo người khác… không đi làm cảnh sát quả thật uổng phí…

“Bạn em… bạn em…” Vi rất sợ nhìn vào mắt Vũ mỗi lần như thế, nó làm Vi chẳng thể nào nói dối được… miệng Vi cứ cứng đơ như bị đóng băng

“Anh cứ tưởng chúng ta vốn không cần giấu diếm nhau chuyện gì nữa chứ ! Ra là chỉ có mình anh nghĩ vậy ! Thôi được ! Em không muốn nói anh cũng không ép” Ánh mắt Vũ lại lộ lên những tia u ám, Vũ lạnh lùng quay lưng đi vào phòng…

Nhìn thấy phản ứng của Vũ, Vi biết Vũ chắc chắn đã hiểu lầm rồi, cô cảm thấy mình không thể giấu anh được nữa... Cô không muốn anh biết chuyện này là vì sợ rằng sẽ gợi lên nỗi đau trong anh nhưng không ngờ vô tình lại làm tổn thương anh như thế…

“Vũ ! Anh nghe em nói đã… chuyện không phải như anh nghĩ đâu... em... em cần số tiền lớn như thế vì em muốn đưa cho mẹ anh để bà ta không làm phiền anh nữa !” Vi nói trong khi giọng run run như sắp khóc “Nhưng em không muốn anh gặp bà ta nên mới giấu anh như thế !”

Vừa nghe nhắc đến mẹ, Vũ bỗng khựng lại, các giác quan như tê liệt đi, quá khứ lại ùa về khiến anh chết đứng, ngay cả thở cũng rất khó khăn…

Thấy Vũ không có phản ứng gì, Vi tiến đến phía trước anh để xem biểu hiện của anh thế nào…

Mặt… mặt Vũ lúc này trắng bệch, mồ hôi túa ra như người đang bị sốt cao, Vi hoảng hốt ôm chặt lấy Vũ… bật khóc nức nở…

“Xin lỗi anh ! Đáng lẽ em không nên nhắc đến chuyện đó. Em xin lỗi… xin lỗi…” Nước mắt của Vi thấm ướt cả áo Vũ…

Cảm nhận được hơi ấm của Vi… lúc này Vũ mới từ từ lấy lại bình tĩnh… ghì chặt Vi trong lòng… Vũ thấy nỗi sợ hãi đang dần tan biến…

“Anh không sao ! May mà có em ở bên cạnh anh !”

“Anh uống cái này đi !” Vi ngồi xuống cạnh Vũ, mắt vẫn không ngừng quan sát biểu hiện trên khuôn mặt anh, tỏ vẻ vô cùng lo lắng...

Tuy nhiên lúc này, Vũ đã có thể sự bình tĩnh trở lại, mỉm cười nhìn Vi trấn an “Anh không sao thật mà ! Em đừng lo lắng nữa !”

“Xin lỗi anh !” Vi vẫn lập đi lập lại câu nói đó từ nãy đến giờ

“Đừng xin lỗi anh nữa, anh không có nhiều lỗi như thế để cho em đâu” Giờ phút này mà Vũ vẫn còn đùa được… nhưng quả thật câu nói đùa của anh khiến cho không khí trở nên bớt căng thẳng… may mà Vũ đã trở lại như cũ, Vi cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào…

“Em đã đưa số tiền đó cho bà ấy rồi chứ ?” Bỗng nhớ ra chuyện quan trọng Vũ liền hỏi

Vi lắc đầu “Vẫn chưa… em định mai hẹn gặp bà ấy để đưa…”

“Vậy thì tốt rồi ! Em không cần phải đưa cho bà ấy số tiền đó. Con người bà ta không đơn giản bỏ qua như thế đâu, số tiền đó chỉ là tạm thời thôi. Khi nào hết chắc chắn bà ta sẽ lại tìm chúng ta nữa, được một lần thì nhất định sẽ có lần thứ hai”

“Vậy mình phải làm sao đây ?” Vi lo lắng

“Mai em không cần phải đi… anh sẽ đi… anh sẽ nói chuyện thẳng thắn với bà ấy… chúng ta không việc gì phải chịu trách nhiệm với bà ấy cả…”

“Nhưng mà… hay là để em đi với anh…” Làm sao Vi có thể để Vũ một mình đi gặp người đàn bà đó được chứ, lúc nãy vừa nghe nhắc tới bà ấy thôi mà Vũ đã đờ người như thế rồi…

“Không được… em đang mang thai… cứ ở nhà chờ anh…” nhận thấy sự lo lắng trong mắt Vi, Vũ nắm chặt tay cô, khẳng định một cách cứng rắn “Anh sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, em đừng lo, anh sẽ không để bất kì ai có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc của chúng ta cả. Hãy tin anh !”

Đôi mắt Vũ đã nói cho Vi biết cô cần phải tin anh… Chưa bao giờ Vi thấy Vũ mạnh mẽ như thế. Anh quả thật đã thay đổi… không… ngay từ khi anh cầm tay cô trước mặt mẹ và nói rằng sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời cô thì cô biết anh đã thay đổi… Thiên Vũ bây giờ đã là người đàn ông cứng cõi, luôn che chở và bảo vệ cho cô, là con người người đáng tin cậy để cô có thể dựa vào… Không còn là một Thiên Vũ lúc nào cũng trốn tránh sự thật và luôn rúc vào vào vỏ ốc của mình để tự vệ như ngày xưa nữa… Vũ quả thật đã không cần cô bảo vệ nữa rồi…

Vi âu yếm nhìn Vũ “Em đương nhiên là tin tưởng anh rồi, ông xã !”
----------------------------

“Đây là số tiền cho bà !”

“Haha… con đùa với ta đây à ? Con nha đầu kia xem ra chuyển lời ta không đầy đủ nhỉ ?” bà Kiều cười nhạt khi nhìn thấy số tiền Vũ để trên bàn

Vẫn không thay đổi sắc mặt, Vũ bình thản “Bà nên cảm thấy may mắn vì còn nhận được số tiền này, lý ra là bà không nhận được đồng nào cả… Bà nghĩ bà có quyền đòi hỏi à ?”

“Con nói thế làm mẹ buồn lắm đó con yêu à. Con không nghĩ đến công sức mẹ nuôi con từ nhỏ đến lớn sao ?” Người đàn bà vẫn trơ tráo không biết xấu hổ

“Nếu nghĩ đến công sức của bà thì có lẽ số tiền này cũng còn quá nhiều đấy ! Còn nếu bà muốn thì tôi vẫn có thể nuôi bà theo cái cách mà bà đã nuôi tôi trong suốt 15 năm qua, vậy bà sẽ hài lòng hơn chứ ?” Vũ nói đầy vẻ chế nhạo khiến cho bà Kiều phải tức điên lên, không còn giữ bình tĩnh được nữa…

“Được ! Cậu giỏi lắm ! Tạm thời tôi sẽ giữ số tiền này, nhưng không có chuyện tôi sẽ để yên đâu. Tôi sẽ còn quay lại, đừng nghĩ đến việc trốn tránh, nếu cần ta sẽ đến công ty tìm con, con trai à” nở nụ cười nham hiểm, bà Kiều định đứng dậy bỏ đi, trong bụng đinh ninh là đã hù dọa được Vũ nhưng đã sự điềm tĩnh của Vũ làm cho bà ta phải khựng lại…

“Haha… bà cứ việc… bà nên nhớ tôi không còn là một đứa trẻ… đừng dùng trò cũ rích đó nữa… tôi vẫn có thể làm những trò tương tự như vậy đối với bà… đến lúc đó không biết ai sẽ là người chịu thiệt hơn nhỉ ? Tốt nhất là bà nên nghĩ đến địa vị của bà lúc này” Những lời nói như thế này, Vũ quả thật không nghĩ là mình có thể nói… nhưng đối với hạng người như bà ta thì cần phải dùng cách tương tự để đối phó… Đó là lý do Vũ không muốn Vi có mặt ở đây, anh không muốn cô phải nghe những lời này…

“Cậu… đang hâm dọa tôi đấy à ?” Quá bất ngờ trước thái độ của Vũ, không ngờ thằng con yếu đuối khi xưa lại thay đổi đến như vậy… không có sự phòng bị trước… bà Kiều chỉ có thể buông một câu chẳng có chút tác động gì đến Vũ rồi bỏ đi trong sự bực tức…

“Được ! Để xem cậu làm được gì !”
---------------------------------

“Sao bà ta lại vào bệnh viện nhỉ ?”

Sau khi bà Kiều bỏ đi, Vũ quyết định theo sau để xem trong mấy năm qua bà ta đã sống như thế nào… dù sao thì bà ta cũng là mẹ của Vũ…

Nhìn thấy vẻ mặt thất thiểu của bà Kiều khi vừa bước ra khỏi bệnh viện, Vũ thấy có gì đó kì lạ… vẻ mặt này Vũ chưa thấy bao giờ… ngay cả khi bà ta chơi bài thua sạch tiền cũng không thấy bà ta có vẻ mặt như thế… lẽ nào…

Vừa đi theo bà Kiều… vừa suy nghĩ miên man… Vũ giật mình nhận ra có một chiếc xe tải đang vồ tới về phía bà Kiều… người tài xế đang buồn ngủ hay sao mà có vẻ như không nhìn thấy có người đang băng qua đường phía trước nên không hề có ý định giảm tốc độ… còn bà Kiều thì cứ như người mất hồn cũng không hề để ý thấy chiếc xe đang vồ tới…

“Cận thận !” Không kịp suy nghĩ, Vũ chỉ biết mình cần phải lao thật nhanh về phía trước để cứ lấy người người bà trước mặt
-------------------------------

“Xoảng !”

Chiếc đĩa trong tay Vi bỗng nhiên rớt xuống vỡ tan tành… Vi cảm thấy có linh cảm không lành… cảm giác bất an… tim Vi đập liên hồi “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy chứ ?”

Bỗng tiếng điện thoại vang lên làm Vi giật thót cả mình

“Alo…”

“Xin hỏi cô phải vợ của ông Trịnh Thiên Vũ không ạ ?”

“Đúng vậy ! Là tôi !” nỗi bất an trong Vi đang ngày càng lớn dần…

“Chúng tôi gọi từ bệnh viện Y…”
-----------------------------

Vi lao như bay đến bệnh viện…

Khi tới nơi thì Vũ đang ở trong phòng phẩu thuật… còn người đàn bà vừa được anh cứu thì đang ngồi thất thần trên băng ghế đối diện, vẻ mặt sợ hãi, tay không ngừng run…

Vi nhào tới… siết chặt vai bà ta lay mạnh “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Tại sao… tại sao Vũ lại bị như vậy ? Bà đã làm gì anh ấy ? Nếu anh ấy có chuyện gì nhất định tôi sẽ không tha cho bà đâu ?” Nước mắt giàn giụa, Vi không thể kiềm chế được cảm xúc của mình… cô căm ghét người đàn bà này… tại sao mọi chuyện liên quan đến bà ta đều không được tốt đẹp như thế ? Tại sao ba ta nhất quyết không chịu buông tha cho Vũ kia chứ ? Tại sao ?

“Là nó… nó đã nhào ra cứu tôi… tôi không muốn thế… tại sao nó lại làm như thế chứ ? Không phải nó rất ghét tôi sao ? Tại sao lại đi hi sinh mạng sống để cứu một bà già sắp chết như tôi ? Sao nó lại khờ như thế ?” Giọng nói lạc đi vì xúc động, bà Kiều gục mặt xuống 2 bàn tay… nhớ lại cảnh tượng tai nạn lúc nãy mà không ngừng run sợ…

“Bà nói sao ? Là Vũ đã cứu bà ?” Thì ra tình máu mủ lại sâu đậm đối với Vũ như thế, cho dù người đàn bà này đã gây cho anh không biết bao nhiêu đau khổ. Thế mà cuối cùng anh vẫn cứu bà ấy...

Vi muốn trách Vũ lắm chứ, tại sao hành động mà không chịu nghĩ đến mẹ con cô. Lỡ như… Vũ xảy ra chuyện gì thì cô biết tính sao đây ?

Thế nhưng… cô biết mình rằng mình không có lý do gì để trách anh cả… nếu là cô… trong trường hợp đó cô cũng làm như thế… làm sao có thể chứng kiến cảnh người thân của mình gặp chuyện mà lại khoanh tay đứng nhìn được kia chứ ?

Nhưng… sao bà ấy lại nói là mình sắp chết ?

“Lúc nãy bà nói bà sắp chết là sao ?” lúc này Vi đã lấy lại được bình tĩnh

“Tôi… đang bị ung thư giai đoạn cuối… bác sĩ nói đã không thể cứu chữa được nữa rồi”

“Vậy bà cần tiền là để…” Vi bỗng cảm thấy tội lỗi vô cùng

“Đúng vậy… tôi vốn định ra nước ngoài chữa trị… nhưng dù như vậy cũng vô ích… đã không còn cách nào chữa trị nữa rồi… ung thư đã chuyển sang thời kì cuối... đây chắc chắn là quả báo… con người tôi luôn sống ích kỉ nên giờ mới bị báo ứng như thế… đáng lẽ tôi là người nằm trong kia mới đúng…” một sự bế tắc hiện lên trong đáy mắt pha lẫn cả sự hối hận, bà Kiều đau khổ tự dày vò…

Đúng lúc đó… một ý tá từ phòng phẩu thuật bước ra, vẻ mặt căng thẳng “Chúng tôi cần truyền máu cho bệnh nhân nhưng ngân hàng máu của chúng tôi không đủ cung cấp. Xin hỏi có người thân nào của bệnh nhân có khả năng truyền máu không ạ ?”

Vi muốn được làm chuyện đó… thế nhưng Vi và Vũ lại không cùng nhóm máu nên không thể truyền được… giờ chỉ còn có một người có thể giúp được Vũ… ánh mắt Vi hướng về phía bà Kiều…

Cùng lúc đó, bà Kiều cũng tự nguyện lên tiếng “Tôi là mẹ nó ! Tôi có thể truyền máu cho nó”

“Vâng ! Vậy mời bà theo tôi”

Cuối cùng bà Kiều cũng đã có cơ hội làm một việc tốt cho Vũ để có thể bù đắp một phần nào đó lỗi lầm đã gây ra, bà cũng thấy nhẹ lòng đôi chút… nhưng đến khi Vũ chưa thoát khỏi nguy hiểm thì bà vẫn không thể tha thứ cho mình…

Lại 4 tiếng đồng hồ nữa trôi qua… cuối cùng ánh đèn phía trên cánh cửa phòng phẩu thuật cũng đã vụt tắt… lần này là một vị bác sĩ bước ra, Vi liền chạy đến nắm lấy tay áo của bác sĩ, vẻ mặt mong đợi…

“Bác sĩ ! Tình hình chồng tôi thế nào rồi ạ ?”

“Chúng tôi đã làm những gì có thể… còn lại thì phải tùy vào ý chí sống của chồng cô… nếu trong 24h nữa cậu ấy không tỉnh lại thì chúng tôi cũng hết cách… xin gia đình hãy chuẩn bị tâm lý”
-------------------------------

“Anh à, đã 23 tiếng trôi qua rồi đấy, sao anh cứ ngủ hoài thế ? Con và em chờ anh lâu lắm rồi, anh thức để nói chuyện với con đi… con đã biết đạp rồi đấy… nó đang biểu tình để được ra ngoài gặp anh đây này… mau tỉnh lại đi anh… anh không thể bỏ mẹ con em như thế được…” Vi ngồi bên giường bệnh, nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt chẳng còn chút hơi ấm nào của Vũ…

Vi bật khóc… cứ độc thoại trong không gian của 2 người nhưng chỉ mình cô còn đang “thức”. Vũ đã ngủ say trong giấc ngủ của riêng mình. Độc ác để cô một mình gặm nhấm nỗi đau của sự cô đơn…



Đã gần một giờ đồng hồ trôi qua…

Bàn tay anh vẫn thế, lạnh ngắt với khuôn mặt vô hồn… Tiếng máy móc xung quanh vẫn đều đều từng nhịp một… Từ nãy đến giờ Vi không ngừng lẩm bẩm bên tai Vũ nhưng điều cô muốn nói với anh… thế nhưng vẫn không hề nhận được một dấu hiệu đáp trả nào từ anh cả…

Nước mắt cứ chảy dài trên má, muốn vỡ òa nhưng chẳng thể bật ra… Vi chỉ có thể nấc lên từng tiếng…

Bỗng nhiên… âm thanh đều đều của nhịp tim bỗng trở nên bất ổn… Vi hoảng sợ, lập tức chạy đi tìm bác sĩ… trong lòng không ngừng cầu nguyện mong cho điều cô lo sợ sẽ không xảy ra…

Phòng bệnh của Vũ đang im ắng bỗng trở nên ồn ào một cách đáng sợ… nhưng Vi chẳng còn nghe được gì cả… tai cô như ù đi… chỉ còn nghe thấy âm thanh kéo dài chói tay từ chiếc máy đo nhịp tim… cô như chết đứng tại chỗ...

Như vậy nghĩa là sao ? anh vẫn còn sống mà, đúng không ? Tim anh vẫn còn đập mà, đúng không ? Chắc chắn là do máy đo nhịp tim đã hỏng rồi… chắc chắn là như thế…

Vi không thể tin được những gì mình đã thấy… đã nghe… cho đến khi vị bác sĩ cứu chữa cho Vũ đi đến nói với Vi rằng cô nên đến nhìn mặt chồng mình lần cuối… Vũ đã không cách nào tỉnh lại nữa rồi…

Sao lại như thế được ? Vũ đã hứa sẽ chăm sóc cho mẹ con Vi kia mà… sao anh có thể nuốt lời một cách trắng trợn như thế này được… tinh thần trở lên bấn loạn… Vi nhào đến bên Vũ… tay liên tục đấm thình thịch vào ngực anh… không ngừng gào khóc…

Cả không gian như lắng xuống… đến ngay cả việc thở cũng trở nên hết sức khó khăn…
---------------------------- 

Tải về: những mẫu đồ lót gợi cảm nhất 
[ ↑ ] Lên đầu trang