watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về: game Long Tinh Truyền Thuyết
Chapter 7:

Tại khu vui chơi, Lâm Duy đang đứng tại quầy mua vé thì chuông điện thoại reo lên.

- Alô!

- <Thiên Kỳ nè! Cậu rảnh không, đi chơi với tớ đi?>

- Xin lỗi nhé! Bây giờ tớ đang bận, lúc khác được không?

- <Cậu đang làm gì vậy?>

- Tớ...tớ đang ở nhà giúp papa một số công việc.

- <ừ, tạm biệt, tớ cúp máy đây!>

Tút....tút....tút....

“Lâm Duy, cậu tưởng tớ không biết cậu đang làm gì sao?” – Một cô gái hướng ánh mắt từ tầng hai xuống quầy bán vé, nơi người con trai cô yêu đang đứng....với người con gái khác. Bất giác, chân cô bước theo....

- Lâm Duy, nhanh lên, tàu lượn sắp chạy rồi! – Nó kéo tay Lâm Duy đi.

- Ahhhhh! – Mắt nó tái mét, hét toáng lên khi tàu tăng tốc độ đột ngột. Bất giác, nó nắm chặt lấy tay Lâm Duy. Cậu vẫn để yên vì một lý do rất đơn giản....nhìn nó sợ nên cũng thấy tội nghiệp!!!

Hai đứa nó cứ tự nhiên “cầm tay nắm chân” mà đâu ngờ ở hàng ghế đằng sau của chiếc tàu lượn, một cô gái đang dõi theo từng hành động mà trái tim đau xót. Không ai khác, đó chính là Thiên Kỳ.

- Sợ độ cao mà cũng bày đặt chơi trò tàu lượn, lỡ cô chết thì ai chịu đây? – Lâm Duy mắng.

- Anh chứ ai. Tôi bảo anh mua vé vào hồ bơi xem hải cẩu mà tâm trí anh để đâu lại mua vé ngồi tàu lượn. Vất đi thì uổng lắm nên tôi mới cố chứ bộ! – Nó thở hổn hễn, mặt vẫn còn tái xanh. Chả là từ nhỏ nó đã bị bệnh sợ độ cao mà!

Thấy áy náy nên Lâm Duy đã bỏ tiền túi ra mua vé vào hồ bơi để đến bù cho nó...khản cả giọng vì hét.

- Anh là tuyệt nhất nè! – Nó đánh chụt lên má Lâm Duy rồi chạy biến vào trong hồ bơi, nơi có mấy con hải cẩu đang nhảy múa. Còn mỗi Lâm Duy đứng đó, cậu đưa tay sờ lên má, mặt nóng ran rồi khẽ cười và chạy theo nó.

Còn một người nữa phải nhắc đến đó là Thiên Kỳ, cô nàng vẫn đi theo hai người đó và tất nhiên, cái kiss dễ thương của nó không thể qua khỏi mắt Thiên Kỳ. Cô ước giá như cô không nhìn thấy thì...biết đâu cô sẽ không phải đau khổ như thế này....

Tuy nghĩ vậy nhưng trên tay cô vẫn cầm tấm vé vào xem màn múa hải cẩu...chân cô bước đi mặc dù biết mình sẽ đau.

- Anh xem nó nhảy kìa, con ở xa nhất ý, thấy không, đẹp không? – Nó ríu rít.

Lâm Duy chỉ im lặng và...cười.

- Đấy đấy, con kia kìa, nó bơi nhanh nhất nhỉ? Ôi nó lên bờ rồi, anh xem nó có dễ thương không? Có phải không? Tôi biết anh sẽ trả lời vậy mà! Woa! Tuyệt quá!... – Tự hỏi và tự trả lời. Dù là độc thoại nhưng nó chả quan tâm.

- Chúng tôi có thể mời hai bạn xuống chơi cùng được không? – Người quản lý của mấy con hải cẩu ngỏ ý với nó và Lâm Duy. Không cần biết ý Lâm Duy thế nào, nó gật đồng cái rụp luôn làm Lâm Duy ngao ngán nhưng vẫn phải bước theo nó.

Nó và Lâm Duy cùng một số....cặp đôi khác nữa sẽ tham gia một trò chơi gọi là trò Làm quen với chú hải cẩu. Đơn giản, mỗi cặp đôi sẽ có 5’ để làm quen cùng chú hải cẩu. Sau 5’ cặp đôi nào chiếm được nhiều thiện cảm của khán giả cũng như những chú hải cẩu khó tính sẽ dành chiến thắng.

- Hải cẩu ơi! Mày cười một cái xem nào? – Nó vừa đưa thức ăn vào miệng “người bạn mới” vừa thì thầm.

- Đồ ngốc, hải cẩu làm gì biết cười! – Lâm Duy châm chọc.

- Có anh không biết cười thì có. Mặt mày bí xị. – Nó xụ mặt.

5’ ngắn ngủi trôi qua. Chẳng cặp nào chiếm được cảm tình của hải cẩu cả nhưng nó và Lâm Duy lại chiếm được cảm tình của khán giả nhiều nhất nên dĩ nhiên là phần thắng thuộc về hai tụi nó.

Hai đứa cùng chụp ảnh chung với hải cẩu, còn được tặng một con gấu bông to đùng. Lúc ở trên xe nó cứ cười mãi.

- Cười nhiều quá người ta tưởng điên bây giờ. – Lâm Duy cau có.

- Anh đừng mơ lấy con gấu bông của tôi. – Nó nhỏ nhen.

- Tôi đâu phải con nít nữa đâu mà chơi gấu bông. Đồ trẻ con! – Lâm Duy nhếch mép.


Chapter 8:

Thiên Kỳ vừa về đến nhà đã chạy ngay vào phòng, úp mặt xuống gối và khóc nức nở. Những gì cô chứng kiến ngày hôm nay quả thật là quá shock. Quệt vội dòng nước mắt, cô lấy điện thoại ra, bấm bấm...

- Alô! Anh hai hả?

- <ừ, chuyện gì vậy em gái?>

- Em khổ quá anh hai ơi, Lâm Duy không thích em nữa rồi, cậu ấy bỏ em thật rồi! – Cô kể lể trong dòng nước mắt nhạt nhòa.

- <Chuyện gì vậy? Kể anh nghe nào, nín đi!>

- Chiều nay......*&^*^#%$&@*^$. Híc híc....

-<Thôi được, để anh làm cho ra nhẽ!>

=================================

Sáng hôm sau, nó đến lớp với vẻ mặt hớn hở.

- Bạn có chuyện gì vui vậy? – Hân Hân hỏi nó.

- Không có gì! Hì! – Nó cười xòa.

- Tụi bây ơi, thủ lĩnh hội FM đang tiến về lớp mình đó! – Một đứa con gái chạy từ ngoài vào, hổn hển thông báo.

Bỗng dưng, trước cửa lớp xuất hiện một toán người lạ. Cả lớp nó trầm trồ và đồng loạt đứng dậy chào. Chỉ riêng mình nó vẫn ngồi. Một giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Ai là Lam Bình?

Vừa nghe nhắc đến tên mình, nó từ từ đứng dậy ,nhìn thẳng vào người vừa hỏi:

- Là tôi, có gì không?

- Có chuyện cần tính toán với cô ấy mà! – Tên kia nói bằng giọng mỉa mai.

- Tôi nhớ là tôi chẳng nợ nần gì anh cả. – Nó thẳng thừng.

- Cô không nợ tôi nhưng lại nợ em gái tôi.

- Em gái anh ư? – Nó ngạc nhiên.

- Sao? Sợ không dám ra đây gặp tôi à? – Cười khẩy.

- Tôi chỉ sợ anh không dám cho tôi ra đó gặp ý chứ. – Nó nói khích làm tên kia tức điên lên.

Cả lớp lặng yên theo dõi từng bước chân của nó tiến về phía thủ lĩnh của hội FM.

- Sao? Tìm tôi có gì? – Nó hách mặt, tự tin quá trong khi Hân Hân thì nơm nớp lo sợ thay cho nó.

- Sao thấy tôi cô không chào? – Cậu ta hỏi.

- Việc gì tôi phải chào? Anh là gì cơ chứ? – Nó nói giọng cứ như khích tướng.

- Khá khen cho một cô nhóc như cô đấy! Cô không sợ tôi sao?

- Đợi anh chết, biến thành ma, tự khắc tôi sẽ sợ anh thôi! Eo ơi, tôi sợ ma lắm ý.– Nó khoanh tay, nhìn thẳng vào mắt hắn ta mà nói nhưng...đôi mắt hắn...lạnh thật...lạnh hơn cả chồng nó...

- Cô.... Đừng ép tôi, tôi không muốn đánh con gái đâu. – Mặt hắn đỏ lự vì giận nhưng vẫn cố kìm chế.

- Oh! Anh yên tâm, có người bảo tôi không phải là con gái cơ đấy! – Nó cười khẩy. (người bảo nó không phải là con gái đâu ai khác ngoài Lâm Duy – chồng nó - cơ chứ!)

- Cô tự tin quá đáng rồi đấy.

- Tôi chỉ tự tin thôi, còn người quá đáng là anh mới phải.

Cả lớp nó được dịp tim rớt hết ra ngoài. Cả trường BFM ai chẳng biết Thủ lĩnh hội FM là người lạnh lùng thế nào cơ chứ. Hắn có thể làm mọi chuyện chỉ cần trong lòng hắn có lửa.

- Đừng trách tôi không nói trước, vào đánh nó đi tụi bây. – Hắn thét lên, giọng tóe lửa.

Chapter 9

Còn nó, quả thật nó cũng hơi sợ, cứ trưởng hắn sẽ không dám nhưng sự thật bây giờ nó sắp phải ra trận...và dường như hình ảnh của cái giường bệnh đang hiện lên trong đầu nó.

- Này, anh đánh con gái không thấy nhục à? – Nó vẫn giữ giọng bình tĩnh.

- Chả phải lúc nãy cô bảo cô không phải là con gái hay sao? – Hắn khẽ cười khi nhìn bộ dạng sợ hãi của nó.

Cả bọn kia xông vào đánh nó. Nó vung tay nắm lấy cổ tay một tên ở gần nhất, quật tên kia xuống sàn mặc cho hắn rên la. Tiện đà, nó đá chân phải lui sau, tặng cho tên đằng sau một cước “nhẹ tựa lông hồng”. một tên khác chạy đến nắm lấy vai nó, theo phản xạ tự nhiên, nó khẽ xoay mình, đá vào chân tên đó. Hắn ta xiết mạnh tay hơn nữa, buộc lòng nó phải dùng biện pháp mạnh hơn, nắm lấy tay tên kia mà xoay vai, quật hắn ngả ngửa.

- Xem ra cô cũng không dễ đối phó chút nào. – Tên cầm đầu nãy giờ vẫn đứng theo dõi trận đấu, khẽ buông lời nhận xét.

Hắn búng tay cái tách, lập tức, cả bọn xông lên, kể cả mấy đứa đã bị nó đánh lúc này. Nó hối hận vì lúc nãy không ra tay mạnh hơn chút xíu nữa thì có phải bọn kia đã vào bệnh viện rồi không, ít ra thì số người phải đối phó lúc này cũng giảm đi đáng kể.

Dòng suy nghĩ đang chạy miên man thì có một tiếng gọi giật bên tai nó, là Hân Hân:

- Lam Bình đừng đánh nữa, họ không phải hạng thường đâu! – Mặt cô bạn tái lên vì sợ.

- Là họ kiếm chuyện trước đấy chứ! – Nó nhếch môi rồi quay trở lại với “chủ đề chính”.

Học sinh trong lớp từ từ tản ra xa bởi lẽ không ai muốn dính dáng đến vụ này.

Cả đám xông vào nó, đứa túm tay, đứa túm chân, đứa nắm vai, đứa lôi tóc. Tứ phương tám hướng đều có người, có giỏi võ đến mấy cũng chịu thôi. Chắc tại nó mãi suy nghĩ quá nên không để ý bọn kia đã vây quanh nó tự bao giờ.

- Ahhhh! – Nó hét lên khi bọn kia xiết chặt lấy nó.

Tránh chỗ này thì bị đánh chỗ kia. Vả lại cái tên đằng sau cứ hành hạ tóc nó nên nó không thể di chuyển được. Cuối cùng nó đành nằm yên chịu trận.

“Tên chủ mưu” thấy trong lòng nhói lên theo từng tiếng thét la của nó nhưng lòng kiêu hãnh cao hơn đỉnh Everest của hắn không cho phép hắn dừng lại. Bây giờ, nó không chỉ “đắc tội” với em gái hắn mà còn với cả hắn nữa. Hai món nợ cộng lại đã đốt nên ngọn lửa trong hắn.

Máu từ khóe miệng chảy ra, bọn đó chơi nhục quá, nó vừa chịu đánh vừa nguyền rủa những đứa đánh lén nó.

Còn Hân Hân, nhìn thấy con bạn thân bị đánh, lòng cô không kìm được những giọt nước mắt... Cô khóc và....chạy ra khỏi lớp.

Cô đang chạy đi đâu đây? Câu trả lời là.... TÌM NGƯỜI CỨU NÓ. Đơn giản, nó là bạn của cô và không ai được làm nó đau.

Đang chạy thì bỗng cô va phải một người. Ngước gương mặt đẫm nước mắt lên, cô không thể nhìn rõ ai đang đứng trước mặt mình. Tất cả cứ như là ảo ảnh vậy.

- Sao bạn khóc vậy? – Một giọng nói ấm áp vang lên bên tai.

- Làm ơn....làm ơn hãy cứu bạn tôi....Híc! – Cô khóc nấc lên.

- Bạn của bạn là ai? – Vẫn giọng nói ấm ấy.

- Híc....! Lam Bình.

- Lam....Lam Bình ư? Cô ta làm sao? – Cô cảm thấy tay hai vai mình đau, hình như có ai đó đang xiết chặt lấy vai cô. Quệt vội dòng nước mắt, cô cố nhìn rõ mấy người đứng trước mặt mình. Người đang xiết mạnh vai cô là thủ lĩnh của hội BF, Lâm Duy. Và ba chàng trai kia.... Key, Jun, Nguyên Hoàng chính là ba anh chàng nổi tiếng của BF.

- Cô ấy bị mấy người trong hội FM đánh. Híc!....

Không nói thêm một lời nào nữa, Lâm Duy bước đi. Không hiểu sao khi nghe thấy nó bị đánh, cậu lại lo đến như vậy. Ba anh chàng kia và Hân Hân chỉ biết chạy theo Lâm Duy...

Chapter 10:

Trong lúc đó, nó gần như muốn xỉu, tên kia ăn gì mà ác thế không biết, đánh cả con gái mà không nương tay.

- BỌN BÂY LÀM GÌ VẬY? – Một giọng nói lạnh lùng mà quen thuộc hét lên làm bọn kia ngừng tay lại. Nó khẽ cười vì nó biết thế nào “tên chồng hắc ám” của nó sẽ đến cứu nó mà!

- Liên quan gì đến mày? – Tên cầm đầu của hội FM nói bằng giọng ngang ngược.

Lâm Duy quay sang và nhìn thấy nó....nằm lăn lóc ở giữa sàn nhà, đầu tóc rối bù, cậu nổi giận chạy đến xách cổ áo của tên kia lên.

- Sao lại đánh con gái, mày không biết đánh vần chữ “hèn” à? – Cậu nhiến răng khen két.

- Sao lại làm tổn thương em gái tao? Mày không biết đánh vần chữ “nhục” à? – Hắn cười khẩy.

Lâm Duy ngạc nhiên tự hỏi mình đã làm gì và liệu có phải vì cậu mà nó ra nông nổi này không?

- Anh hai, anh.... – Thiên Kỳ lúc này mới chạy đến.

Thiên Kỳ nhìn thấy Lâm Duy đang xách cổ áo anh trai cô, thấy nó nằm giữa lớp như người sắp chết, thấy vẻ mặt hài lòng của anh trai và khuôn mặt hậm hực của Lâm Duy.

- Hai người sao vậy? – Cô hỏi.

- Cậu đừng nói với tớ là cậu không biết gì về chuyện này đấy nhé. – Lâm Duy nhìn Thiên Kỳ bằng một đôi mắt vô cảm.

- Tớ....

Không để Thiên Kỳ nói hết câu, Lâm Duy đã chạy về phía nó, nhấc bổng nó lên và bước đi trước ánh mắt sững sờ của nhiều người.

- Mày đứng lại, mày bỏ mặc em gái tao vậy sao? – Hắn tức giận khi thấy Lâm Duy dám bế người con gái khác.

- Mày lấy tư cách gì mà ra lệnh cho tao?

- Anh trai của bạn gái mày.

- Có là ba của bạn gái tao, tao còn không nghe nữa, huống hồ là mày, đồ hèn! – Cậu buông một câu chửi rủa trước khi khuất bóng sau dãy hành lang.

“Cô có điên không vậy? Sao lại bị đánh ra nông nổi này chứ? Mà cũng tại tôi. Tôi xin lỗi....” – Lâm Duy thầm nghĩ rồi bế nó xuống phòng y tế.

Đặt nó xuống giường một cách nhẹ nhàng, cậu ân cần băng bó cho nó, dán băng cho nó trước những ánh mặt tò mò + ngạc nhiên của Hân Hân, Key, Jun và Nguyên Hoàng.

- Cậu cứ về đi, để tôi ở lại chăm sóc cậu ấy. – Hân Hân dịu dàng nói.

- Vậy thì phiền cậu!

Bốn chàng trai bước đi, trong phòng chỉ còn lại....hai người bạn.

- Xin lỗi nhé, Lam Bình. – Hân Hân thì thầm.

Nó tỉnh lại và thấy cả người ê ẩm.

- Bạn tỉnh rồi à? Bạn làm mình lo quá trời quá đất luôn đấy, biết không? – Hân Hân cười hiền.

- Ai đưa mình vào đây vậy? – Nó hỏi.

- BF đó, bạn quen họ hay sao vậy? – Hân Hân tỏ vẻ tò mò.

- Quen đâu, mà sao bạn không vào học, để mình ở lại đây là được rồi! – Nó đánh trống lãng.

- Bạn ổn không? – Hân Hân lo lắng.

- Mình ổn hơn cả ăn ổi nữa đó. – Nó cười.

- Vậy mình vào lớp trước nhé.

Hân Hân nói rồi bước đi, nó thở phào (suýt nữa thì bị cô bạn phát hiện)

Vừa định ngủ một giấc thì từ cửa phòng y tế có một dáng người cao cao bước vào, nhìn quen quen.

- Cô bé tỉnh rồi à?

- Ai là “cô bé” mà quen biết gì sao hỏi vô duyên vậy? – Nó chun mũi.

- Không phải “cô bé” thì là... “cậu bé” chắc? Mà có quen mới hỏi câu hỏi...có duyên đó chứ? – Chàng trai đáp rành rọt.

- Xí, lý sự cùn. – Nó giận dỗi.

- Hì!

- Tôi tên là Nguyên Hoàng, là bạn của Lâm Duy....

- Thì sao? – Nguyên Hoàng chưa kịp nói hết câu, nó đã nhảy vào làm...mất cả hứng.

- Thì chỉ là sơ khảo thôi, dù sao cũng có gặp một à không hai lần rồi thì cũng có thể gọi là có quen mà? – Nguyên Hoàng nhún vai.

- Vậy chứ “lũ kiến” cứ bu lấy mấy người ngày nào chẳng gặp, quen hết sao?

Nguyên Hoàng cười xòa, quả thật khi đứng trước nó, anh luôn là người...đuối lý (xạo quá, mới nói chuyện có một lần à!)

- Ra mua gì đó ăn đi! – Nó nói như ra lệnh làm Nguyên Hoàng ngớ người.

- Là sao? – Anh chàng trố mắt nhìn nó.

- Thì là ra canteen mua gì đó ăn đi, tôi đói.

Anh cười rồi cũng bước về phía canteen!!!

- Nguyên Hoàng, đi đâu vậy? – Jun vỗ vai khi thấy Nguyên Hoàng vừa đi vừa cười.

- Đi thực hiện nhiệm vụ. – Nguyên Hoàng nghiêm mặt.

- Nhiệm vụ á? Gì cơ? – Jun ngớ người y như Nguyên Hoàng lúc nãy.

- Đồ ngốc. Ăn nhiều vào cho nó bớt ngu đi! – Nguyên Hoàng bước đi, bỏ lại Jun với một cục tức trên đầu.


Chapter 11:

Trở lại với nó đang thui thủi một mình trên giường bệnh.

“If you wander off too far, my love will get you home. If you follow the wrong star, my love will get you home....”

- Alo. Ai vậy?

- <Mắt cô có vấn đề à? Không thấy tên tôi sao?>

- Rồi rồi, thấy rồi. Lâm Duy hả? Làm gì mà cứ như ma, ám người ta suốt ngày! – Nó lầm bầm.

- <Cô nói ai là ma?>

- Thôi được rồi, tôi là ma....

- <Thế thì được>

- ....còn anh là quỷ. Hahaha.....

-<Cô.... Không nói nhiều, chiều về đợi tôi qua đón>

- Ơ....

Tút....tút....tút.....

Chưa kịp nói gì thêm thì Lâm Duy đã “cắt đứt liên lạc” từ bao giờ.

- Thức ăn của cô nè! – Nguyên Hoàng bước vào và chìa ra cho nó một bao đồ ăn.

- Cảm ơn. – Nói rồi, nó nhanh tay chụp lấy bao đồ ăn, ngấu nghiến y như kẻ bị bỏ đói lâu ngày vậy.

- Lam Bình này, cô...là vợ sắp cưới của Lâm Duy thật hả? – Nguyên Hoàng nhìn nó đầy tò mò.

- Không! – Nó cương quyết.

- Vậy sao? Tốt quá! – Nguyên Hoàng thì thầm. (nghĩ gì đây nhỉ?) J

Tuy Lâm Duy bảo qua đón nó nhưng chẳng hiểu sao anh chàng lại quên béng mất nhiệm vụ quan trọng đó.

- Lâm Duy, xuống xe! – Key bước đến chắn đầu xe như ra lệnh.

- Có gì không? Hôm nay định làm cảnh sát giao thông hả? – Lâm Duy thò đầu ra ô cửa rồi ngập ngừng xuống xe.

Chủ xe vừa bước xuống, Key đã phóc lên chiếm lấy cái vô-lăng:

- Mượn xíu, chịu khó cuốc bộ về nhá! – Key nói rồi lái xe đi, để lại Lâm Duy đứng trơ ra như phỗng.

- Đồ điên, trả lại đây! – Lâm Duy gọi với theo với tất cả sự tức giận của mình nhưng chiếc xe đã khuất bóng từ bao giờ.

Thoáng thấy bóng Thiên Kỳ trước cổng trường, Lâm Duy tặc lưỡi rồi đi về phía cổng sau. Quả thật, lúc này cậu không muốn gặp Thiên Kỳ bởi sẽ rất khó xử cho cả hai về chuyện của Lam Bình lúc nãy.

Đẩy cánh cửa sau với sự uể oải, cậu giật mình khi nghe thấy suýt xoa nhỏ ven bụi cỏ. Chần chừ một hồi, cậu quyết định bước tới xem thử. Dùng tay khẽ vén lớp cỏ còn xanh non, tim cậu thót lên, thoảng thốt:

- Lam Bình!

Con nhóc đang dùng tay ôm lấy cổ chân, khẽ suýt xoa. Nghe thấy có người gọi tên mình, nó ngước mặt lên nhìn, mắt ứa lệ:

- Chắc là trặc chân rồi! – Mặt méo xẹo.

Lâm Duy ngồi xuống, quay lưng lại, giọng lo lắng:

- Để tôi cõng cô về nhà!

- Có nổi không? – Nó nghi ngờ.

- Nếu cô không phải là heo! – Lâm Duy trêu.

Nó leo lên lưng Lâm Duy, mặt nhăn nhó vì đau. Lâm Duy cõng nó, đi thật chậm.

- Có đau lắm không? – Cậu ân cần hỏi.

- Có. Đau lắm! – Suýt khóc.

- Này, đừng khóc nữa, đồ mít ướt. Cô có biết nước mắt làm tăng trọng lượng cơ thể không? – Lâm Duy quay mặt nhìn nó, khẽ cười.

- Tăng lên bao nhiêu? – Nó ngu ngơ.

- Khoảng một phần tỉ tỉ tỉ tỉ tỉ tỉ tỉ tỉ.... đó! – Cậu ngó lơ đi chỗ khác.

Nó phì cười trước bộ dạng của Lâm Duy. Dựa đầu vào vai Lâm Duy, nó nói như là đang thì thầm với chính mình vậy:

- Tôi định trốn anh về bằng cổng sau nhưng không ngờ lại bị ngã.

Tới giờ, Lâm Duy mới nhớ ra rằng cậu đã hứa sẽ chở nó về!!! Cậu hối lỗi quay lại nhìn nó thì thấy nó đã ngủ từ bao giờ...ngủ trên vai cậu....

- Cô biết không, hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy cô với đúng nghĩa của một đứa con gái đấy! – Cậu mỉm cười.



Tải về: clip nóng bỏng với gái xinh
[ ↑ ] Lên đầu trang