Ngoài kia, những giọt nước của trời lại tiếp tục bay tung tăng. Còn trong G-cake, một cơn gió ấm áp, nhẹ nhàng đang ôm lấy Khôi, thổi đến cho nó những tháng ngày tươi đẹp nhất...
Khôi - Gặp gỡ "giày xanh lá"
Tháng 5, trời đang nắng bỗng dưng đổ mưa xối xả. Khôi lách mình vào bên trong mái hiên bên đường, nhìn trời, nó tuyệt vọng, trận bóng rổ chiều nay đi tong rồi. Việt cũng vừa nhắn tin cho nó, hủy, trời đất hay thế đấy, tháng 4 đi qua là tháng 5 kéo đến cùng những cơn mưa bất chợt, khiến Khôi - một thằng con trai sinh vào tháng 5 cũng phải thấy chán ngán cái tháng thất thường này. Khi mưa mãi không có dấu hiệu dứt thì Khôi cũng vừa chợt nhận ra cái vị trí nó đang đứng hiện giờ là mái hiên của một tiệm bánh nho nhỏ. Nó liếc mắt nhìn vào phía bên kia cánh cửa kính trong suốt, ánh đèn vàng vọt đang tỏa khắp căn phòng bé tí, khách vừa vừa, không đủ lấp đầy những bộ bàn ghế màu xanh lá mát mẻ. Ngập ngừng, Khôi đưa tay sờ nhanh túi chiếc quần short thể thao nó đang mặc để chắc chắn là có đem theo tiền rồi mở cửa bước vào tiệm.
Âm thanh ào ạt của mưa bỗng dưng bị đẩy lùi sau khung cửa kính, giờ đây chỉ còn là chút rì rào như một tiếng đệm êm đềm hòa hợp cho bản "Lullaby for a stormy night" mà tiệm đang mở khe khẽ. Ngay lập tức Khôi có thiện cảm với cửa tiệm bé xíu. Trời bên ngoài mưa, lạnh, bên trong tiệm bật máy điều hòa, cũng lạnh, nhưng Khôi vẫn cảm thấy hơi ấm nhè nhẹ lan tỏa và mùi hương từ tủ kính chứa hàng chục chiếc bánh xinh xinh đủ màu sắc đang ra sức kêu gọi cái dạ dày ọp ẹp của nó. Phân vân một lúc, Khôi gọi cho mình một phần bánh kem rắc cốm đủ màu sắc và milk shake. Cô bạn bán hàng trạc tuổi Khôi đeo chiếc tạp dề màu xanh lá cây cười thật tươi và nhanh chóng đưa cho nó chiếc khay to chứa những thứ nó yêu cầu. Khôi nhìn quanh, chọn một chỗ ngồi ưng ý, dù lúc này tiệm đang vắng khách nhưng nó vẫn muốn tìm một nơi khuất và có thể ngắm được dòng người đi lại ngoài kia. Ghế trong tiệm to và êm ái, thuần một màu xanh mướt.
Khôi nhanh chóng đặt chiếc khay đồ ăn lên mặt bàn thủy tinh trong suốt và ngồi xuống một chiếc ghế ở đầu kia căn phòng. Chợt nó giật mình, một cô nhóc đang ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế đối diện từ lúc nào. Vì cô nhóc nhỏ xíu, ngồi co ro ôm laptop trong mình, lại không ăn uống gì nên Khôi đã không nhận ra sự hiện diện của nhỏ. Khôi bối rối xin lỗi rồi toan đứng dậy. Cô bạn rối rít:
- Khoan khoan, ấy cứ ở đó, ăn uống thoải mái đi, tớ đi ra chỗ khác ngồi đây.
Nhỏ nhảy phóc đến chỗ cô bạn bán hàng và tiếp tục gõ máy hì hục. Nhìn điệu bộ nhỏ như một chú sóc mặc quần short cam mang giày cổ cao màu xanh lá cây, mái tóc cắt đuôi cá so le lên xuống thẳng đơ ngang bướng, Khôi chợt phì cười. Rồi cô nàng dừng lại và bắt đầu tám với cô bạn tạp dề xanh, chắc hai người này là bạn bè, Khôi nghĩ thầm. Nhìn cô nhỏ vui vẻ, Khôi chợt thấy vui vui, bỗng nó vội cúi xuống khi bắt gặp ánh mắt vô tình ngước lên của nhỏ. Bên ngoài trời vẫn mưa to, bánh kem rắc cốm thật là ngon, lúc này nó mới để ý, trên mẩu khăn giấy nhỏ là dòng chữ "G-cake".
***
Trời nắng, người đầy những mồ hôi do vừa đấu bóng với hội bạn, Khôi khẽ khàng mở cánh cửa kính trong suốt. Hôm nay khách vào tiệm khá đông, vẫn những lựa chọn cũ, Khôi ngồi nhìn ngắm những khách hàng đang say sưa thưởng thức bánh, bâng quơ suy nghĩ.
- Nhìn người khác chằm chằm như thế là bất lịch sự đấy!
- Chen ngang vào suy nghĩ của người khác cũng không lịch sự lắm đâu.
Trước mặt Khôi là sóc mang giày xanh lá, lần này cô nhỏ diện chiếc quần jeans khỏe khoắn, áo pull lệch vai vàng cá tính, vẫn là giày cổ cao màu xanh và chiếc laptop được ôm gọn trong tay.
- Xem ra ấy rất thích bánh kem rắc cốm.
- Xem ra ấy rất thích vào tiệm mà không thưởng thức gì hết.
- Tớ chỉ vào đây chơi thôi. Nhỏ kia là Lê Na - cô nhóc chỉ tay về phía quầy - là cạ cứng của tớ.
- Trong một tiệm bánh thì có gì thú vị để chơi? Đi quậy khách hàng à?
- Uầy, sao lại nói thế? Ấy không thấy cửa tiệm này rất cool à?
- Cũng được, với ấy nó cool đến thế ư?
- Chứ sao. Đây có lẽ là tiệm bánh có nhiều màu xanh nhất thành phố, à không, nhất nước luôn, chữ G của tên quán là viết tắt của Green đấy!
- Vậy ấy thích màu xanh đến thế cơ à?
- Cực kì cool!
- Ấy thật kì lạ.
- Ấy cũng thật kì lạ.
- Mình có lạ gì đâu...
- Thế một tên con trai lơ ngơ vào tiệm bánh rồi chọn cùng một món bánh cho dù ngày nắng hay ngày mưa thì được định nghĩa là bình thường sao?
- Đó là một định nghĩa bình thường của những người bình thường dành cho một người bình thường giống họ.
Cô nhỏ màu xanh lá cây bỗng cười thật lớn, Khôi hơi ngẩn người ra một lúc vì thái độ bất chợt của nhỏ này.
- Ấy hay đấy, nói lại được cả tớ.
- Ấy có vẻ tự tin vào năng lực của mình nhỉ?!
- Chứ sao!
Điện thoại reo lên điệu nhạc Anniversary khe khẽ khiến Khôi giật mình thò tay vào túi quần. Mẹ nó gọi, chắc là gọi về ăn cơm trưa đây.
- Alô!
- Alô!
Khôi lại giật mình khi cùng lúc 2 tiếng "Alô" được phát ra như thế. Nó nhìn giày xanh lá, lúc này cũng đang nghe điện. Cô nhỏ bối rối nhìn nó, rồi nhìn cell của mình, ngượng ngập bỏ máy xuống, chờ cho Khôi nghe điện xong rồi cười khúc khích.
- Xin lỗi, tớ có tật hấp tấp không bao giờ nhìn màn hình xem ai gọi đến mà bắt ngay, ai ngờ là tiếng chuông từ cell của ấy.
- Thế ra ấy cũng đặt Anniversary làm nhạc chuông à?
- Ừ, hay mà.
Thì ra cô nhỏ hấp tấp láu táu này cũng thích những thứ nhẹ nhàng như vậy. Khôi sực nhớ ra nó phải về gấp, thế là thu vội đồ đạc trả tiền rồi chạy biến khỏi tiệm, không quên quơ tay chào giày xanh lá, mặc cho nhỏ ngơ ngác không kịp phản ứng gì. Đến tận đêm hôm đó, Khôi mới nhận ra là nó vẫn chưa hề biết tên thật của giày xanh lá.
"Thôi kệ, chỉ là cơn gió thoáng qua thôi mà ." - Khôi thôi bận tâm mà cắm cúi vào mấy cái phương trình nhằng nhịt.
Hiên - Xuất hiện, im thin thít và lặn mất tăm.
- Hey, tin cấp báo, Linh vừa ra canteen với hotboy 12 kìa, thằng Quân lớp 12 chuyên Hóa đó.
- Thế à?
Khôi hững hờ như thể cái tin cấp báo mà Việt vừa hớt hơ hớt hải chạy 3 tầng lầu lên đưa cho nó là một chuyện ruồi bu cỏn con. Việt chưng hửng:
- Ủa, tao tưởng mày chết đứ đừ con bé lớp 10A2 ấy mà.
- Ừ thì... Nhưng Linh đã làm thế thì đó là lựa chọn của Linh, tao biết làm thế nào.
- Cái thằng như đàn bà, mày phải biết đấu tranh chứ!
- Tao cóc phải đàn bà và tao cũng cóc muốn đấu tranh vì những điều không thuộc về mình!
Khôi tức giận đứng lên, cả buổi học hôm đó, nó im lặng. Ra về, nó bỏ hội bạn, xách con ngựa sắt chạy vòng vòng vô định. Khổ nỗi đường Sài Gòn giờ tan tầm đông như mắc cửi, cứ nhích từng chút từng chút với vận tốc 5m/h mãi nó đâm chán, thế là gửi xe, đi vào Tao Đàn. Khôi lững thững bước đến khu vui chơi cho trẻ em vừa được dựng lên trong công viên, sân cát có nhiều trò chơi lạ lẫm đối với tuổi thơ của nó. Lúc nãy hững hờ vậy chứ lòng Khôi xót lắm. Có ai nghe tin người mình thích đi với người khác mà vui cho được... Đằng này Khôi thích Linh từ khi cô bé còn học cấp 2, còn nó mới vào lớp 10. Trường nó có cả 2 cấp, khi Linh tốt nghiệp cấp 2 và tiếp tục đậu vào cấp 3 trường này, Khôi đã sung sướng cả tuần, Việt cứ bảo Khôi hâm, nhưng với Khôi, hâm vì một cô bé dễ thương như Linh thì chẳng có gì đáng tiếc. Chỉ tiếc là khi Khôi nghe tin đồn Linh vào lại trường chỉ vì trót thích Quân - hotboy chuyên Hóa mà thôi. Dĩ nhiên Khôi không phải là một đứa tệ, nó cũng nổi, cũng giỏi, cũng nhiều tài lẻ, nhưng không thể sánh với "đàn anh". Khôi chỉ còn tí hi vọng là Quân không hề để ý đến Linh, nhưng nó đã nhầm, việc Quân và Linh cùng vào canteen với nhau đã nói lên tất cả. Khôi đâu có ý kiến được khi mà một câu chào Khôi cũng chưa từng nói được với Linh...
- Xem ra cái định nghĩa về người bình thường chẳng đúng cho ấy rồi. Con trai bình thường chẳng ai leo lên giàn leo của mấy đứa con nít cả.
- Một cô gái bình thường cũng chả bao giờ lội cát để tiếp cận và nhận xét về sự bình thường của một đứa con trai cả.
- Xì, tớ có lội cát để tiếp cận và nhận xét cậu đâu, quý thế cơ, vả lại tớ không phải là một cô gái bình thường, tớ - đặc - biệt.
Ba từ cuối giày xanh lá thốt lên cao vút khiến mấy đứa nhóc đang mải mê trượt cầu tuột phải dừng lại giữa chừng để nhìn cô nhỏ đầy tò mò.
- Ấy chuyển chỗ để quậy từ tiệm bánh ra đây rồi à?
- Coi thường nhau thế, tớ ra đây là để tìm cảm hứng.
Cô nhỏ giơ giơ chiếc laptop trong tay đầy phấn khích.
- Tớ là một writer.
- Hay nhỉ, điểm Văn của tớ chả bao giờ trên 6 phẩy.
- Trông ấy không có vẻ của một tên dốt Văn, ý tớ là, ấy hay đi loăng quăng một mình, lặng lẽ một mình, điều đó giống tớ, mà giống tớ tức là giống writer rồi.
Khôi phì cười vì cái định nghĩa bắc cầu ngộ nghĩnh và ngang ngược của giày xanh lá, không hiểu cô nhỏ nhắng nhít làm sao có thể lặng lẽ một mình nổi, nó chợt chuyển chủ đề:
- Tớ là Nguyên Khôi.
- Hiên, Linh Hiên.
Nghe đến từ "Linh", Khôi lại thấy buồn bã. Hiên cứ nhảy lên nhảy xuống như một con sóc, luôn miệng: "Sao thế? Sao thế?" quanh Khôi. Tự nhiên Khôi đề nghị:
- Mình đi ăn bánh đi, để xem ấy có thể giới thiệu món gì khác cho tớ ngoài bánh kem cốm và milk shake không nhá!
Những ngày sau này, ảnh hưởng của Hiên trở nên thật mạnh mẽ trong cuộc sống của Khôi. Những món bánh lạ lẫm cô nhỏ gợi ý luôn làm Khôi cảm thấy thú vị, đôi khi nó còn mua đem tặng mấy thằng bạn thân khiến tụi nó không khỏi ngạc nhiên. Khôi chỉ cười, nó chia sẻ cho Hiên nhiều điều, kể cả chuyện về Linh, về tình cảm không bao giờ mất mà nó dành cho Linh, về thực tế là Linh không hề biết đến sự hiện diện của Khôi, không hề để mắt đến Khôi, Hiên tỏ ra rất thông cảm. Ngược lại, Khôi cũng hiểu về giấc mơ làm writer của Hiên, cô nhỏ mê viết truyện và luôn ôm laptop đi tìm cảm hứng khắp mọi nơi trong thành phố. Truyện Hiên viết khá hay và đã được vài tờ báo cho tuổi teen đăng lên, nhận phản hồi tích cực. Lần này Hiên muốn viết thật khác, không viết theo lối nhí nhảnh vui vui mà cô nhỏ từng viết nữa, thế nên cường độ ra đường bâng quơ của Hiên ngày càng dày, những lúc như thế, Khôi thường chạy đi tìm cô nhóc và đem cho Hiên mấy chiếc bánh xinh xinh của G-cake.
Khôi thích nghe nhạc. Hiên cũng thế. Những lúc cặm cụi gõ laptop trên băng ghế giữa một công viên nào đấy, Hiên hay đưa cho Khôi một bên earphone. Cô nhóc hay bật repeat "Invisible" của Taylor Swift mãi mà không biết chán, những câu hát cứ vang lên...
She can't see the way your eyes
Light up when you smile
She'll never notice how you stop and stare
When ever she walks by
And you cant see me wanting you the way you want her
But you are everything to me
And I just want to show you
She don't even know you
She's never going to love you
Like I want to
- Tớ không thích những lời hát như thế này.
- Sao ấy lại không thích? Taylor hát hay đấy chứ!
- Hay, nhưng nghe thật tội nghiệp.
- Haha, cậu cũng biết tội nghiệp cho con gái à?
- Gì chứ? Thực tế chỉ có con trai phải chạy theo con gái đến mệt mỏi thôi.
- Chuyện gì cũng xảy ra được hết Khôi ạ.
Lần đầu tiên Hiên gọi tên Khôi. Nó im lặng, bối rối, không biết nói gì thêm, lúng túng, Khôi ấn nút đổi bài Our song rộn rã, hai đứa nó cứ cặm cụi vừa nghe nhạc, vừa làm những việc của riêng mình.
- Tớ thích tháng 5 lắm.
- Ừ, tháng 5 luôn chứa đầy sự bất ngờ, là thời điểm giữa năm khi con người ta bắt đầu lấy lại sự cân bằng trong cuộc sống.
- Tớ chỉ đơn giản thích vì đây là tháng sinh của tớ thôi.
- Ấy cũng sinh tháng 5 à? - Khôi hỏi đầy ngạc nhiên.
- Vậy là tớ với ấy lại có thêm điểm giống nhau rồi. Đều là những con người kì lạ.
Hiên đã đổi cách xưng hô lại như ban đầu và cười bâng quơ. Khôi nhận ra, cũng giống như tháng 5, Hiên là sự pha trộn giữa dịu dàng mùa xuân và nồng nàn mùa hạ, luôn đem đến cho Khôi nhiều điều không ngờ trước được.
Chiều cứ lặng lẽ trôi đi...
***
Hiên biến mất. Một cách rất bất ngờ, cũng như lúc Hiên xuất hiện trước mặt Khôi 3 tháng trước đây ở G-cake. Khôi tìm khắp nơi, những mong sẽ bắt gặp cô nhóc đang lang thang ôm laptop trên một con đường nào đấy của Sài Gòn. Nhưng vô vọng, nó đành túc trực ở G-cake mỗi chiều tan học về, chờ những cơn mưa với niềm tin Hiên sẽ vào đây trú mưa và tám với bạn. Lê Na ái ngại nhìn Khôi, bao lần Khôi muốn hỏi thăm, nhưng nó ngại, vì sợ Lê Na hiểu nhầm quan hệ của nó và Hiên.
Vài tuần trôi qua, Khôi đành phải chấp nhận sự vắng mặt của Hiên, lại thầm nhủ: "Dù gì cũng chỉ là một cơn gió lạ, cũng phải lướt qua thôi." và nó lập tức chăm chú giải mấy phương trình rối rắm đang nhảy múa trên tập vở.
Sáng đó, Khôi nhận được lời nhắn của Linh. Nó bối rối đi xuống sân trường trong sự phấn khích hơi quá đáng của mấy thằng bạn (Việt là đứa to mồm nhất). Linh rất xinh, mái tóc loăn xoăn phảng phất mùi hương lavender, chả bù cho tóc Hiên lúc nào cũng thẳng tưng và nghe mùi bánh của G-cake. Nghĩ vậy, Khôi bỗng mỉm cười. Nụ cười của Khôi vô tình làm cho Linh đỏ mặt hơn nữa, cô bé thì thầm rất khẽ:
- Anh Khôi à, em nghe nói nhiều về anh, em... làm quen với anh được không?
Khôi tưởng như tai mình ù lên khi nghe những lời nói nhỏ nhẹ của Linh và đúng lúc nó vừa định mở miệng trả lời thì nó tin chắc là cái sự ù tai đã chuyển sang thành hoa mắt bởi Hiên đang thấp thoáng trong đám đông ở canteen!
Có phải là Hiên không? Chưa bao giờ Hiên nói với Khôi là Hiên học cùng trường với nó cả. Thế này là thế nào? Đầu Khôi như muốn nổ tung vì sự tò mò, bất ngờ, và cả tức giận...
Hiên - trở lại
Khôi đi len lỏi trong dòng học sinh ở canteen, không kịp giải thích mà bỏ mặc Linh ở lại ngơ ngác, nó gần như lướt khi đã áp sát "mục tiêu", đâu đó những tiếng cằn nhằn vì bị va mạnh, nhưng Khôi bỏ ngoài tai, nó không chú ý, sợ sẽ lạc mất điều mà nó đang nhắm tới.
- Hiên!
Khôi chụp lấy tay cô nhỏ và nhận thấy rõ được cái giật bắn mình của "đối tượng". Hiên đứng đó, trước mặt Khôi, gương mặt quá đỗi thân quen dù đã một thời gian xa cách.
- Tất cả chuyện này là thế nào? - Khôi hỏi. Lúc này tụi nó đang đứng ở một góc hành lang lầu 1.
- ...
- LÀ SAO? TẠI SAO ẤY ĐỘT NGỘT BIẾN MẤT RỒI XUẤT HIỆN LẠI NGAY TRONG TRƯỜNG CỦA MÌNH?
Khôi đột ngột quát lên. Nó ghét sự im lặng. Nó ghét cái cúi đầu, ánh mắt lảng tránh mà Hiên dành cho nó.
- Mình xin lỗi. Xin lỗi đã không nói cho ấy biết sự thật. Nhưng mà... chính ấy cũng chưa từng hỏi mình là mình học ở đâu mà. Đúng không?
Đến lúc này, Khôi mới nhận ra. Nó chỉ đơn thuần là kết bạn, chia sẻ với Hiên về những sở thích, ước mơ chung chung, còn về chi tiết bản thân cô bạn, nó chưa bao giờ đề cập. Với Khôi, Hiên như một cơn gió nhỏ, tự nhiên xuất hiện giữa đời nó và vì tự nhiên như thế nên Khôi đã quên bẵng mất rằng Hiên cũng là con người, có gia đình, có nơi chốn để ở, để học. Vậy hóa ra là do Khôi vô tâm sao? Hiên đang đẩy "tội lỗi" của mình về phía Khôi sao?
Ánh mắt Khôi dừng lại ở phù hiệu của Hiên. Giống của nó, cũng thêu tên trường, tên "Linh Hiên", tên lớp "10A2". Hả? Khoan... từ từ... Khôi nín thở. 10A2 ư? Cùng lớp với Linh ư? Vậy hóa ra từ bao lâu nay, Hiên luôn biết rõ Linh - người mà Khôi thầm mến là ai sao? Vậy mà Hiên đã đóng một vai diễn quá đạt, mỗi khi Khôi nhắc đến Linh, Hiên đều gật gù, đôi khi còn chêm vào: "Được, ấy thích thì chắc bé Linh í phải xinh lắm nhỉ?!" một cách vô tư.
- Thế ra cái sự thật này nó còn hơn cả tôi tưởng tượng ấy nhỉ?! - Khôi nhếch miệng cười cay đắng.
- Khôi à, nghe mình nói đã...
- ĐỪNG XƯNG "MÌNH" VỚI TÔI. CÔ CHỈ LÀ MỘT CON NHÓC. CÔ KHÔNG BẰNG TUỔI TÔI!
Hiên đứng sững, nước mắt như chực trào ra... Nhưng cuối cùng, sau vài phút im lặng ngỡ ngàng, Hiên đã không khóc. Cô bé quay đi:
- Bây giờ Khôi không bình tĩnh, nói chuyện sau. Xin lỗi!
***
- Anh Khôi, mình vào tiệm bánh này đi. Anh nhìn gì vậy?
- Hả? Tiệm này à? Em muốn ăn bánh thì mình đi tiệm khác cũng được mà...
- Trời sắp mưa rồi, đi tìm chỗ khác không kịp đâu. Vào đại đi, nhìn dễ thương quá. - Linh năn nỉ.
Khôi đành mở cửa, mời cô bé vào trước, còn nó bối rối nhìn biển hiệu G-cake một thoáng trước khi vào theo. Lê Na chào nó và Linh theo phản xạ của một nhân viên thuần thục, nhưng khi nhận ra Khôi, Lê Na bỗng thay đổi thái độ, cô có vẻ lạnh lùng. Khôi tránh ánh mắt của Lê Na, nó ngồi xuống đối diện Linh.
- Anh chọn gì?
- Bánh kem cốm. - Nó nói gần như phản xạ, không suy nghĩ.
- Ủa, anh chưa xem menu mà? Anh từng vào đây rồi à?
- Ừ, ờ, được một, hai lần thôi.
Linh không để ý đến cái vẻ lúng túng của Khôi. Cô bé đang rất thích thú với mấy món bánh xinh xinh của tiệm. Hôm nay là kỉ niệm một tháng ngày Khôi và Linh quen nhau, cô bé đòi nó dẫn đi chơi. Linh rất dễ thương. Cực kì dễ thương. Một tháng trước, sau trận cãi vã với Hiên, Khôi đã nhận lời Linh, đó chẳng phải là mong ước của nó bao năm rồi sao? Tuy Khôi luôn tránh qua lớp Linh, cô bé vẫn không coi đó là điều đáng để phiền muộn, Linh thường sang lớp Khôi chơi, hoặc xuống canteen. Do vậy mà một tháng qua, Khôi không phải đối mặt với Hiên lần nào nữa.
- Anh Khôi nè, sao anh cứ nghĩ đi đâu vậy?
Linh đang quơ quơ bàn tay xinh xinh trước mặt Khôi. Nó trở về với thực tại, Linh tiếp:
- Nhanh nhỉ. Một tháng rồi đấy. Anh Khôi đúng như người ta nói, rất dễ thương, rất tốt.
- Hì, anh cũng bình thường thôi mà. Nhưng "người ta" là ai thế?
- Hihi, chị Linh Hiên lớp em nói. Chỉ ngày nào vào lớp cũng giới thiệu anh cho em, chị í kể nhiều về anh lắm í. Nào là rất gallant, vui tính, tốt bụng, chị... chị í còn bảo là... anh mến em. Mưa dầm thấm lâu, từ lúc chị í kể, em thường ở lại trễ xem anh tập bóng và em đã liều làm quen với anh đấy...
- Em nói sao? Linh Hiên à? - Khôi hỏi lại, không tin được vào tai mình.
- Uhm, chị Linh Hiên. Xem ra chỉ nói đúng về anh, phải không? Mọi thứ chỉ kể bây giờ em đã được dịp kiểm chứng, không sai tí ti nào cả.
- Cùng lớp tại sao em lại gọi là chị?
- À, chị í lớn hơn em một tuổi, tức là bằng anh đấy. Nghe bảo gia đình chị Hiên ở Mỹ cơ, chị ấy mới về đây hồi đầu năm thôi, vì thế phải học lại một lớp. Lúc nghe em bảo sẽ làm quen với anh, chị bảo sẽ ủng hộ em, chị í giục mãi, nhưng mãi mấy tuần sau em mới dám nói chuyện với anh.
- Vậy sao...
Khôi ngỡ ngàng trước sự thật quá bất ngờ này. Vậy ra đây là tất cả những gì mà Hiên muốn giải thích cho nó vào hôm ấy sao? Ra là Hiên tránh mặt Khôi là để cơ hội cho Linh nói chuyện với Khôi sao? Vậy mà Khôi, một thằng con trai, đã quát vào mặt Hiên không thương tiếc... Mà Hiên cũng thật ngốc, sao lại ủng hộ, tạo điều kiện Linh làm quen với Khôi?
- Mà anh biết sao không? Hôm qua lớp tụi em đã ra Tân Sơn Nhất tiễn chị Hiên đi Mỹ đấy. Nghe nói gia đình chị Hiên có việc, gọi chị í về bên ấy học tiếp trung học. Tiếc ghê, chỉ thiệt là dễ thương...
"...And you cant see me wanting you the way you want her
But you are everything to me..."
***
2 năm sau...
Tháng 5, trời đang mưa xối xả. Khôi lóng ngóng nhìn qua hàng trăm đầu người, sân bay lúc này đông kịt. Tấm bảng màu xanh lá cây của nó nổi bật trong dòng người qua lại. Và giữa dòng người đó, nó thoáng thấy một đôi giày xanh lá...
- Hiên!
Rõ ràng là Hiên bất ngờ, Hiên khựng lại. Rồi, không báo trước, cô bạn chạy ào lại, ôm lấy Khôi, Khôi vòng tay qua thân hình bé nhỏ. Nó thấy một cảm giác thân quen chợt ùa về, tim nó nhảy lung tung trong lồng ngực. Vậy là Hiên đã ở đây. Ngay cạnh nó. Mái tóc lúc này đã dài hơn và thoang thoảng hương táo thanh khiết.
G-cake lung linh ánh đèn vàng, bên ngoài cửa kính, mưa vẫn rơi. Bản "Lullaby for the stormy night" vẫn du dương như cái hôm mà Khôi tình cờ bước vào đây 2 năm trước.
- Sao Khôi biết hôm nay mình về?
- Linh nói, Linh và Quân định đi đón Hiên luôn, nhưng mà mình muốn gặp Hiên một mình nên 2 người ấy hẹn hôm khác đi chơi sau.
- Ích kỉ thế, lâu rồi người ta mới về Việt Nam, thế mà không cho gặp lại bạn bè. - Hiên chun mũi, ăn một muỗng thật to bánh kem.
- Ơ, thì...
- Lại cà lăm rồi. Ghét lắm. 2 năm rồi mà chẳng bao giờ gửi cho người ta một cái mail, hay phone một cú nữa. Cứ tưởng đang hạnh phúc bên bé Linh lắm chứ, ai ngờ lại để vuột vào tay Quân à? Phí công Hiên mai mối. - Hiên thở dài rất kịch.
- Phải để cho Hiên bất ngờ chứ. Phải gặp lại và quen nhau theo cách đặc biệt, cách của những con người - không - bình - thường, đúng không?
- Về khoản bất ngờ thì Khôi không bằng Hiên đâu. Nói cho biết, lần này về, Hiên sẽ thi vào Luật đấy, quyết tâm rồi, writer thì vẫn theo đuổi, nhưng là nghề tay trái thôi. Khôi cũng biết là mình chẳng thích cái gì được nữa khi đã đạt đến mục tiêu rồi mà.
- Hả, lại cùng trường với mình à?
- Ừ, cùng trường đấy, có sao không hả anh sinh viên năm 1? Năm sau vào trường thì Hiên phải gọi là "sunbae" (tiền bối) rồi.
Khôi cười. Hiên cười. Ngoài kia, những giọt nước của trời lại tiếp tục bay tung tăng. Còn trong G-cake, một cơn gió ấm áp, nhẹ nhàng đang ôm lấy Khôi, thổi đến cho nó những tháng ngày tươi đẹp nhất...