Em dẩu môi, mặt bí xị. Em thấy lòng mình hẫng hụt. Ừ thì làm sao mà so sánh được với mẹ anh ch ứ. Chỉ có điều em ích kỉ, em muốn được nghe anh nói yêu em, dù là câu nói dối lòng.
Anh nhìn em, cười ha hả.
- Lại buồn nữa à? Em ngốc thật đấy!
Rồi anh ôm em vào lòng. Vòng tay của anh ấm quá. Em vui đến nỗi tưởng như mình có thể tan ra.
- Anh có yêu em không?
- Có!
- Nhiều không?
- Nhiều!
- Nhiều như thế nào?
Anh không tr ả lời, chỉ si ết chặt em hơn, khiến em ph ải hét lên :
- Thôi em bi ết rồi! Thả em ra đi mà!
- Thế giờ có còn hỏi anh những câu ngốc nghếch thế nữa không?
Em phụng phịu :
- Anh toàn bắt nạt em thôi!
Anh lại cười. Em cũng cười theo. Nhưng lòng em thì luôn thắc mắc: "Anh yêu ai nhất trong cuộc đời này?"
***
Một ngày cuối tháng 12. Cành bằng lăng bên đường bỗng nở hoa nhức nhối. Bằng lăng là loài hoa của tháng 4, của nỗi nhớ cứ vơi rồi đầy, đầy lại vơi trong một mùa xa rất xa mà tôi không thể nào xóa khỏi trí nhớ. Khi ấy, bằng lăng nở nhiều chứ không như thế này. Khi ấy, bằng lăng rơi đầy bước chân anh và tựa như nước mắt tôi. Mùa bằng lăng ấy, anh bỏ tôi lại trong nỗi nhớ dày và đau đớn. Mùa bằng lăng ấy, tôi bắt đầu sợ mùi vị của nước mắt chia ly. Vậy mà hôm nay, hoa bằng lăng nhỏ xíu, tím bình dị, nhẹ nhàng lại lần nữa khiến tim tôi lặng đi một nhịp. Nhịp tiếp theo, nó đập mạnh hơn, giống như biết bao lần khác. Tôi nhớ một nụ cười. Nụ cười ấy không có nắng. Nụ cười ấy luôn đẹp, nhưng buồn. Nụ cười ấy đến với tôi trong một chiều hoàng hôn màu tím, và cũng rời xa tôi trong mùa mà màu tím trở thành nỗi ám ảnh. Tôi tần ngần, đưa hồn mình trở về quá khứ. Một chiều mưa...
***
Tôi hẹn anh ở quán quen. Chủ nhật nào cũng vậy, anh thường đón tôi ra đây. Anh gọi café, tôi sữa chua đá. Tôi sẽ đổ hết nửa ly café của anh vào ly, chống chế:
- Uống nhiều café rất có hại, để em uống giúp anh!
- Em xấu tính thật đấy!
- Em là một nửa của anh,vậy thì anh sẽ bằng em nhân 2. Em xấu tính, theo tính chất bắc cầu thì anh sẽ xấu tính gấp 2 lần em. Haha.
- Em rất thông minh! Theo tính chất mà em vừa nói thì anh thông minh hơn em tới 2 lần. Haha.
Tôi lườm anh một cái rõ dài.
- Mà có vẻ món này ngon nhỉ? Cho anh đi!_ Nói rồi anh thản nhiên kéo ly sữa chua về phía mình, hút một hơi.
- Đền em rồi nhé! Còn như thế anh uống hết cho xem!
- Không được! Của em chứ!_ Tôi vội cầm lấy ly sữa, kênh mặt lên thách thức anh.
Tôi đã tưởng tất cả sẽ trôi qua nhẹ nhàng như thế, nhưng cuộc đời nào ai biết được chữ ngờ. Tình yêu đầu của tôi. Phải, anh đã làm cho tôi không còn yêu, không còn tin vào tình yêu được nữa. Tôi đã dồn hết tình cảm của mình vào đó. Tôi yêu anh đến nỗi khi anh phản bội, tôi chỉ biết lặng lẽ quay gót để anh được thoải mái bên người anh yêu.
Tôi giận sáng chủ nhật ấy. Một sáng trời mưa, hoa bằng lăng ướt đẫm rơi lả tả mặt đường. Tôi bảo anh không cần đón mà đến quán sớm đợi anh, muốn cho anh một bất ngờ nho nhỏ. Bóng dáng thân quen hiện ra dưới gác, tôi hồi hộp chờ anh lên để nói lời chúc mừng sinh nhật. Chờ mãi không thấy, tôi đành đi xuống. Ở chiếc bàn nơi chân cầu thang là anh. Tôi định gọi. Nhưng chợt thấy anh cười và vẫy tay với một người. Cô gái ấy ngồi xuống gần anh. Anh dịu dàng vuốt lọn tóc ướt, gạt qua mang tai cô ấy, xuýt xoa.
- Tội nghiệp em quá!
- Không sao đâu anh! Hôm nay, sinh nhật em đấy! Em muốn anh tặng em một thứ!
- Nói đi em! Anh lúc nào cũng làm tất cả vì em mà!
- Trả lời em nhé: "Anh yêu ai nhất?"
- Tất nhiên là em rồi!
Cô gái ấy cười khúc khích, tựa nhẹ vào vai anh:
- Nói dối!
- Dám bảo anh nói dối này!_ Anh đặt vào má cô ấy một nụ hôn.
Tôi đứng phía trên cầu thang, cảm giác như mình đang đông cứng lại. Anh đấy ư? Người mà tôi đã trao tình yêu đầu? Người mà tôi từng bất chấp tất cả để yêu thật trọn vẹn? Ngay lúc này, tôi ước mình nhìn nhầm. Nhưng khuôn mặt ấy, dù nhìn nghiêng tôi vẫn nhận ra. Đôi mắt ấy, đôi mắt đẹp không bao giờ có nắng. Nụ cười ấy, ngọt ngào như thế, bây giờ không còn dành cho tôi. Tôi cười nửa miệng. Chính tôi cũng không hiểu sao lúc ấy mình lại như thế. Tôi bước từng bước thật chậm xuống cầu thang, lướt qua anh, không nhìn anh. Trời vẫn đang mưa, tôi lững thững đi ra cửa, bắt đầu thấy mặt mình rát buốt, vị mằn mặn đọng lại trên môi. Rẽ vào một góc, tôi thoáng thấy bóng anh phía sau. Anh đứng giữa hàng ngàn cánh hoa tím biếc. Bầu trời phía sau anh nhuốm màu mây. Buồn. Ám ảnh. Rồi tôi lịm đi.
Tỉnh dậy trong căn phòng ấm áp của mình, tay vẫn còn ghim cái kim truyền nước, tôi giơ tay còn lại lên, nhìn trân trân vào khoảng không phía sau ngón tay. Mờ rồi lại rõ. Hình ảnh anh hiện lên bỗng làm tim tôi nhói đau. Tôi đã xa anh như thế. Chúng tôi cứ âm thầm bước qua cuộc đời nhau. Không ai đủ dũng cảm để ngồi lại, không đủ can đảm để hỏi tại sao, không nỡ làm cho nhau tổn thương hơn. Tôi cũng không hiểu làm sao mình có thể vượt qua những ngày tháng đó. Những ngày mà có anh đã trở thành một thói quen và đột ngột phải thay đổi, phải ép mình quên đi. Những ngày mà trong tôi bỗng trống rỗng, mất mát một cái gì lớn lắm. Tôi sống hờ hững. Nước mắt chưa một lần chảy. Tim không còn biết rung động, không có một cảm giác nào kể cả là đau. Chỉ có những mùa bằng lăng đến rồi đi, sau khi làm hồn tôi vỡ ra từng mảnh, từng mảnh, từng mảnh...
***
Tôi sực tỉnh, đưa ánh mắt ra khỏi cành bằng lăng tháng 12, cố gắng rũ bỏ những miên man kỉ niệm. Tôi lặng lẽ bước qua cuộc đời này, như tôi vẫn thế.
- Xin lỗi! Cô có phải người yêu của anh Quân?
Tôi quay lại phía vang lên giọng nói nhẹ nhàng. Cái tên chôn chặt trong tiềm thức cứa thêm vào lòng một vết thương. Cô gái ấy, vẫn xinh đẹp và duyên dáng như lúc tôi gặp cô bên anh. Cô ấy lịch sự mời tôi vào một quán cafe nhỏ nhưng ấm cúng. Tôi đi theo, gắng gượng giữ chặt cảm xúc, nửa muốn hỏi về anh, nửa tò mò người con gái này như thế nào mà lại làm anh yêu đến thế.
Tôi và cô ấy ngồi đối diện nhau. Cô ấy gọi sinh tố, và gọi cho tôi một ly sữa chua đá, dặn người phục vụ cho thêm vào đó một chút cafe mà không hỏi tôi xem tôi muốn uống gì.
- Tôi xin lỗi vì đã tự quyết định! Cô không giận tôi chứ?
- Không sao! Đằng nào thì cũng rất lâu rồi tôi không uống nó!
- Cô dễ thương thật! Anh Quân không lúc nào là không kể về cô.
- Vậy... _Tôi ngập ngừng. Tôi muốn biết anh sống như thế nào. Tôi muốn biết anh có khỏe không. Nhưng tôi chẳng thể mở lời được.
- Anh Quân gửi cho cô cái này. Anh ấy không kịp làm gì cho cô cả. Tôi đã luôn mang theo mong có ngày gặp cô để đưa tận tay.
- Cái gì thế?_ Tôi bất giác thấy sợ.
- Cô cứ xem đi! Chính tôi cũng không biết nữa. Tôi đi trước. Chào cô!
Tình yêu của anh!
Có thể khi em nhận được bức thư này thì anh đã chẳng còn ở bên em nữa. Anh xin lỗi vì đã bắt em phải sống một mình, phải trải qua những ngày không có anh. Anh muốn ở bên em, muốn chăm sóc em cả cuộc đời này. Nhưng thời gian của anh còn quá ít, anh không muốn em nhìn thấy anh trong những phút cuối. Anh không muốn làm em khóc. Anh sẽ đau lòng lắm khi thấy em đau. Thà rằng như thế này. Thà rằng khi em biết chuyện này, em cũng đã quen với việc tự chăm sóc mình. Và em sẽ không đau lòng nhiều quá.
Em biết không? Người duy nhất trong cuộc đời này mà anh không muốn làm tổn thương là em. Vì em rất đặc biệt. Em có một nụ cười rất tươi. Miệng em lúc nào cũng dẩu ra khi anh chọc em, đáng yêu không thể tả. Tay em rất mềm, anh thường siết tay em rất chặt nhưng cũng nâng niu không bao giờ để em đau. Em mỏng manh đến nỗi nếu có thể, anh sẽ dành cả cuộc đời này để che chở và bảo vệ em. Nhưng có lẽ không kịp nữa rồi. Anh chỉ mong một người nào đó có thể yêu em hết mình, hi sinh tất cả vì em. Em xứng đáng được hạnh phúc.
Có một điều mà anh chưa bao giờ nói với em. Anh không có mẹ. Mẹ bỏ anh đi từ lúc anh còn rất nhỏ. Anh không biết mẹ trông như thế nào. Khi em bảo em sẽ là gia đình của anh, anh tự hứa với lòng là sẽ không bao giờ làm cho em buồn. Anh thất hứa rồi phải không? Anh biết là em đang khóc. Lau nước mắt đi em. Mạnh mẽ lên em! Hãy sống và nắm lấy tất cả những niềm vui của cuộc đời này, thay cho cả phần anh nữa. Lúc nào anh cũng ở bên em.
Em từng hỏi anh: "Anh yêu ai nhất trong cuộc đời này?". Anh chỉ có thể nói rằng: Người anh yêu nhiều nhất và duy nhất đó là em!
Anh.
Tất cả cảm giác trong tôi bây giờ mới vỡ òa ra. Vậy là anh đã thật sự không còn bên tôi nữa. Vậy là tôi đã trách nhầm anh suốt những ngày qua. Sao anh ngốc thế? Sao anh lại chịu đựng một mình? Sao không cho tôi biết? Anh nghĩ như vậy là xong ư? Tôi không tha thứ cho anh. Không thể tha thứ được. Sao anh lại làm thế?
Nước mắt tôi rơi ướt lá thư. Vị mặn thấm vào lòng đau nhói. Tôi gục xuống bàn, nức nở. Hình như có cơn gió nào thổi vào trang giấy, như muốn xoa dịu tôi. Tôi nhìn ra cửa. Hoa bằng lăng rơi nhẹ xuống mặt đường. Có bóng ai quen lắm đang cười với tôi, cả đôi mắt và nụ cười đều có nắng. Tôi ngất lịm đi.
***
- Cô ấy làm sao thế?_ Chàng trai vừa bước vào từ cửa quán hỏi dồn.
Tôi cũng không biết nữa!_ Anh chàng phục vụ hình như lần đầu gặp trường hợp này tỏ ra bối rối.
Anh không hỏi nữa, vội bế cô gái trên tay, chạy thẳng tới bệnh viện gần đó. Không hiểu sao khi gặp người con gái này, anh bỗng thấy quen thuộc đến kì lạ. Lần đầu tiên anh gặp cô. Lần đầu tiên anh thấy cô trong bộ dạng mặt đầy nước mắt. Nhưng tất cả những hình ảnh ấy dường như đã trở thành nỗi nhớ trong anh. Bỗng dưng, anh muốn che chở cô suốt cả cuộc đời này. Dù anh chưa biết cô là ai.
Cô đã mê man suốt một ngày trong bệnh viện. Anh ngồi cạnh cô, nắm lấy tay cô. Đôi khi giữa cơn mơ, cô hỏi: "Anh yêu ai nhất trong cuộc đời này?" Anh chỉ nhìn cô, mỉm cười rất nhẹ và thì thầm: